8-Truyện vui: Anh lính Pháp trong đơn vị lính Anh

W.Minh Tuan-based on a real story in WW1

Hồi thế chiến thứ nhất, có nhiều lính Pháp đầu quân vào các đơn vị lính Anh để chiến đấu chống lại quân Đức.

Nên trong một trung đội lính Anh, có một anh lính Pháp tên là Jack, 20 tuổi, mới nhập ngũ vào trung đội lính Anh được 6 tháng.

Anh lính Pháp Jack này rất chăm chỉ, luyệ tập quân sự rất tốt, anh đạt điểm ưu ở tất cẩ các môn tập quân sự, như bắn súng, lăn lê, bò toài, trèo qua tường, đào công sự, xung phong, ẩn nấp, ném lựu đạn, đánh giáp lá cà bằng súng có cắm lưỡi lê, dùng dao găm đánh nhau, dùng tay không đánh nhau,,,.

Tất cả các môn huấn luyện đó anh Jack đều được điểm ưu, trung đội trưởng và các đồng ngũ người Anh rất hài lòng về anh lính Pháp Jack đó.

Chỉ có một nhược điểm, là tiếng Anh của anh Jack quá kém.

Sau 6 tháng huấn luyện, anh Jack giỏi tất cả các môn tập quân sự, riêng môn tiếng Anh thì hầu như không tiến bộ gì cả.

Anh Jack nói tiếng Anh nhầm lung tung, và hầu như nghe hiểu rất kém.

Ví dụ khi hỏi anh “cậu tên là gì?”, thì anh ấy trả lời “mình là người Pháp”.

Và “Cậu là người Pháp à?” thì anh ấy trả lời là “Mình tên là Jack.”

Và khi hỏi anh ấy “cậu nhập ngũ được bao lâu rồi”, thì anh ấy trả lời là “mình 20 tuổi”.

Các đồng ngũ người Anh luôn luôn kêu trời về khả năng tiếng Anh kinh khủng đó của anh Jack là:

“-Ôi trời ơi, thế này thì bó tay toàn phần rồi”.

Hầu hết các bạn đồng ngũ người Anh phải dùng ngôn ngữ cử chỉ để nói chuyện với anh Jack.

Thế rồi, một hôm, trung đội nhận được công điện khẩn từ Sư đoàn, rằng vị Thiếu tướng Sư đoàn trưởng sẽ đến thăm trung đội vào ngày hôm sau.

Vị Trung đội Trưởng và cả đơn vị cảm thấy rất phấn khích, và vinh dự, vì ông Thiếu tướng Sư đoàn trưởng là vị chỉ huy tài giỏi, được toàn thể quân đội Anh kính trọng, và được phía quân đội Đức đối thủ cũng phải kính nể, vì ông đã chỉ huy nhiều trận đánh, đánh thắng quân Đức.

Quân Đức tuy bị thua ông ấy nhiều trận, nhưng rất kính trọng ông ấy, vì sự cầm quân tài giỏi của ông ấy.

Vị Trung đội Trưởng cho duyệt lại tất cả các công việc của đơn vị, và cảm thấy rất hài lòng, yên tâm, nếu ông Thiếu tướng đến thăm, chắc là mọi việc đều xuôn xẻ cả.

Đột nhiên, anh Trung đội Trưởng sực nhớ rằng vị Thiếu tướng khi xuống thăm các đơn vị, thường sau khi duyệt xem các kỹ năng chiến đấu của các đơn vị trên thao trường, thường có buổi gặp mặt thân mật, và hỏi chuyện các chiến sỹ, và tặng quà cho các chiến sỹ.

Vị Trung đội trưởng sực nhớ dến anh lính Pháp Jack, tiếng Anh rất kém, nếu vị Thiếu tướng tình cờ hỏi chuyện anh lính Pháp, thì liệu anh lính Pháp có hiểu và trả lời được không tằng tiếng Anh.

Chà, thật là lo lắng, vì nếu anh lính Pháp không trả lời được bằng tiếng Anh các câu hỏi của vị Thiếu tướng, thì tức là công việc huấn luyện và đào tạo của đơn vị chưa tốt, có thể đơn vị sẽ bị vị Thiếu tướng đánh giá thấp, bị phê bình, hoặc bị cảnh cáo trong toàn quân, vì nếu người lính không hiểu các mệnh lệnh của người chỉ huy bằng tiếng Anh, thì người lính đó không thể thực hiện được các mệnh lệnh, và có thể bị ghép tội “Bất tuân thượng lênh”, có thể bị đưa ra Tòa án binh xét xử.

Thật là kinh khủng.

Làm thế nào bây giờ.

Người Trung đội trưởng lập tức cho gọi anh lính Pháp Jack tới, và yêu cầu anh lính Pháp phải học ôn lại một số mẫu câu nói cơ bản của tiếng Anh.

Người Trung đội trưởng nói cả bằng tiếng Pháp, lẫn tiếng Anh, và cả ngôn ngữ cử chỉ để giải thích tình hình ngày mai cho anh lính Pháp như sau:

– Ngày mai Ngài Thiếu tướng Sư đoàn trưởng sẽ đến thăm đơn vị ta. Ông ấy sẽ có buổi gặp mặt thân mật các chiến sỹ trong đơn vị ta, và có thể ông ấy sẽ hỏi thăm một vài chiến sỹ, và tặng quà cho các chiến sỹ. Nếu ngẫu nhiên ông ấy gặp và hỏi chuyện cậu, thì cậu phải cố gắng trả lời được các câu hỏi của ông ấy. Nếu không thì rất gay. Nếu cậu không trả lời được bằng tiếng Anh, mà trả lời nhầm lung tung, thì tôi có thể bị mất chức, và cả đơn vị có thể sẽ bị cảnh cáo trong toàng quân về việc không đào tạo và huấn luyện chiến sỹ được chu đáo. Thế cho nên, nào, bây giờ tôi sẽ hỏi anh một số câu hỏi cơ bản, anh thử trả lời xem nhé.

-Thưa vâng.

-Anh tên là gì?

-Dạ thưa, tôi tên là Jack.

-Ồ, rất tốt. Anh tiến bộ rất nhiều rồi nhỉ. Anh bao nhiêu tuổi?

-Dạ thưa, 6 tháng.

-Ôi trời ơi, tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi, chứ không hỏi anh đã nhập ngũ bao lâu. Tôi hỏi lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”

-Dạ thưa, 20.

-OK, rất tốt. Anh có vẻ tiến bộ nhiều đấy nhỉ. Tôi hỏi tiếp. Anh nhập ngũ được bao lâu rồi?

-Dạ, thưa, 20.

-Ôi trời ơi. Tôi đã thay đổi câu hỏi rồi mà. Tôi hỏi anh “bao nhiêu tuổi”, không hỏi anh “nhập ngũ được bao lâu rồi”. Chao ơi, thật là gay quá. Thế này thì sẽ bị kỷ luật cả đơn vị mất thôi. Đúng là “bó tay toàn phần” rồi. Tôi hỏi lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”

-Dạ, 20.

-OK, rất tốt. “Anh nhập ngũ được bao lâu rồi?”

-Dạ, 6 tháng.

-OK, rất tốt. Có vẻ anh đã tiến bộ nhiều rồi nhỉ. Tôi hỏi câu cuối cùng: “Anh có thấy là chúng ta sẽ chắc chắn chiến thắng quân Đức chứ?

-Dạ, cái gì ạ? Dạ thưa, tôi không hiểu ạ.

-Ôi trời ơi, Ngài Trung tướng luôn hỏi câu cuối cùng là “Anh có thấy là chúng ta sẽ chắc chắn chiến thắng quân Đức chứ?”, để cổ vũ tinh thần chiến đấu của quân đội Anh và quân đội Đồng Minh chúng ta. Thôi được, anh không cần hiểu câu này. Anh chỉ cần nhớ rằng khi Ngài Trung thướng hỏi câu cuối cùng, thì anh chỉ cần trả lời ngắn gọn là: “Dạ đúng đúng thế. Dạ, chắc chắn là như thế”. Nghe chưa?

-Dạ, thưa nghe rõ ạ.

Sau đó, anh Trung đội Trưởng yêu cầu anh Jack suốt cả tối hôm đó, hãy rèn luyện các mẫu câu hỏi, và trả lời cơ bản như trên, nhất là câu nói cuối cùng, để thể hiện tinh thần quyết chiến đấu, và quyết chiến thắng của quân đội Anh và quân Đồng Minh đối với quân Đức.

Người Trung đội trưởng trước khi để anh Jack ở lại rèn luyện tiếng Anh một mình, hỏi lại câu cuối cùng:

Anh có thấy là chúng ta sẽ chắc chắn chiến thắng quân Đức chứ?

-Dạ, đúng thế. Dạ, chắc chắn là như thế.

-Ồ, người Trung đội Trưởng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ rất hài lòng.- Ồ, rất tốt. Anh có vẻ rất tiến bộ tiếng Anh nhiều rồi đấy nhỉ. Rất tốt. Tôi cảm thấy hơi yên tâm. Chúc anh may mắn ngày mai. À, mà không phải chỉ có anh may mắn không đôi thôi đâu. Chúc cả đơn vị chúng ta may mắn ngày mai.

Nói xong rồi người Trung đội Trưởng đi ra, để anh Jack ở lại một mình rèn luyện tiếng Anh.

Anh Jack không kém phần lo lắng như anh Trung đội Trưởng, nên đã rất chăm chỉ thức suốt đêm để rèn luyện nhớ và trả lời thành thạo mấy câu hội thoại tiếng Anh đơn giản như nêu trên.

Ngày hôm sau, một đoàn xe mấy chiếc của vị Thiếu tướng Sư đoàn trưởng đến đơn vị, xe đen bóng loáng, trên mui xe treo cờ 2 sao “Trung tướng”, cờ màu đỏ, sao mầu vàng, trông rất oai vệ.

Mấy lính bảo vệ đi mấy cái xe phía trước và phía sau xe của vị Trung tướng, tỏa ra đứng bảo vệ bốn phía, trông rất nghiêm trọng, rất căng thẳng.

Cả đơn vị đứng xếp hàng ngũ chỉnh tề, đội quân nhạc cử bài quân đội ca của quân đội Anh: “Soldiers of the Queen” để đón chào Ngài Trung tướng.

Ngài Trung tướng có vẻ hài lòng, ngực ngài đeo đầy huân chương, ngài đứng duyệt đơn vị, và sau đó đứng vào lễ đài, ngồi xem trung đội luyện tập trên thao trường.

Cả trung đội tỏa ra, vào các vị trí chiến đấu trên thao trường, và bắt đầu các bài tập cơ bản, hành quân, vác nặng, tấn công, xung phong, rút lui, ẩn nấp, lăn lê bò toài, cắt dây thép gai, trèo tường, vượt chướng ngại vật, bắn súng, đánh giáp lá cà bằng lưỡi lê, bằng dao găm, bằng tay không, ném lựu đạn, di chuyển người bị thương,,,.

Tất cả đều hoàn hảo.

Cả đơn vị hăng say luyện tập, trình diễn, có cảm giác như thật, như đang đánh nhau thật với quân Đức.

Ngài Trung tướng và đoàn đi cùng rất hài lòng, vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Buổi chiều, cả trung đội lại tập hợp, đứng nghiêm trong hàng ngũ, để Ngài Trung tướng đi duyệt đơn vị, hỏi chuyện, và tặng quà cho các chiến sỹ.

Các chiến sỹ vẫn mặt mày lấm lem đầy bụi đất, khói  súng đạn của buổi sáng khi luyện tập.

Người Trung đội trưởng lo lắng đứng ở hàng đầu, hơi liếc nhìn người lính Pháp đứng ở hàng thứ ba, phía sau, và hi vọng Ngài Trung tướng không hỏi chuyện đến anh lính Pháp đó.

Ngài Thiếu tướng đi bắt tay vài người lính Anh đứng ở hàng đầu, hỏi chuyện, vỗ vai, cười tươi, chúc mừng những người lính khỏe mạnh, vui tươi, lạc quan. Và câu cuối cùng, vị Trung tướng luôn hỏi như hôm qua anh Trung đội trưởng đã dạy cho anh lính Pháp:

Anh có thấy là chúng ta sẽ chắc chắn chiến thắng quân Đức chứ?

Dạ, đúng thế, chắc chắn là như thế, những người lính Anh trả lời đanh thép, ngắn gọn.

Vị Trung thướng có vẻ rất hài long.

Vị Trung đội Trưởng rất hài lòng, và anh lại quay đầu liếc nhìn sang người lính Pháp ở phía sau, hàng thứ 3, đầy động viên, có vẻ ánh mắt của anh như muốn nói với người lính Pháp: “Thấy chưa, tôi nói có đúng không? Ngài Thiếu tương luôn hỏi câu cuối cùng như vậy đấy. Hãy cố mà ghi nhớ lấy, và nếu bị hỏi, thì hãy trả lời đúng nhé”.

Anh lính Pháp cũng có vẻ rất yên tâm, anh đã học thuộc lòng câu trả lời này từ tối hôm qua, và bây giờ, anh lẩm bẩm nhắc lại, và thấy rất yện tâm.

Ồ, tiếng Anh cũng không khó lắm, mình có thể trả lời được câu này, rất đơn giản. Không có gì phải lo lắng cả”-người lính Pháp tự nhủ thầm.

Thế nhưng vì rất chủ ý nhớ đến câu trả lời cuối cùng, nên các câu trả lời khác, anh lính Pháp có vẻ bắt đầu nhớ lung tung.

Khi đó, anh lính Pháp bắt đầu duyệt lại các câu trả lời dễ hơn, thì anh lại bắt đầu có vẻ nhớ lộn xộn.

Anh tự nhớ lại các câu hội thoại hôm qua mà người trung đội trưởng đã dạy:

-“Anh tên là gì?-Dạ thưa, tôi tên là Jack”. Ồ, đúng rồi, mình nhớ đúng rồi. “Anh bao nhiêu tuổi?-Dạ, 6 tháng”. Ồ, không, mình nhớ sai rồi. “Dạ, 20”, ồ, đúng rồi. “Anh nhập ngũ được bao lâu rồi?-Dạ, 6 tháng rồi.” Ồ, đúng rồi. Nhưng mà cái câu “anh bao nhiêu tuổi là ở đâu nhỉ? “Anh bao nhiêu tuổi”-Dạ, 20”. Ồ, đúng rồi. Tuyệt vời, mình nhớ được rồi. “Anh bao nhiêu tuổi?-Dạ, 6 tháng”. Ồ, mình lại nhầm rồi.

Anh lính Pháp cố nhớ lại cho đúng các câu hội thoại như trên, nên anh bắt đầu lúng túng, và bắt đầu nhớ lung tung, khi vị Trung tướng dần dần tiến gần đến anh lính Pháp.

Vị Trung đội trưởng cũng có vẻ căng thẳng nhìn lén sang anh lính Pháp, và rõ ràng nhận ra rằng anh lính Pháp đang tự nhẩm lại các câu hội thoại.

Anh Trung đội trưởng lén ra hiệu cho anh lính Pháp là hãy dãn thần kinh ra, hãy tự relax, đứng có quá căng thẳng như thế. Nhưng anh lính Pháp có vẻ không để ý gì đến cả chỉ ra hiệu của anh Trung đội Trưởng. Anh lính Pháp đang cố xắp xếp lại các câu hội thoại cho đúng trật tự của nó.

Và, anh lính Pháp bắt đầu thực sự hoảng loạn khi người Trung tướng đến phía trước mặt anh, hỏi giọng tươi cười, nhẹ nhàng:

-Chào anh. Anh tên là gì?

-Dạ, thưa, Jack ạ.

Ồ, mình trả lời đúng rồi, anh lính Pháp thở phào nhẹ nhõm. Người Trung đội Trưởng đứng gần đó cũng thở phào nhẹ nhõm.

-Anh nhập ngũ được bao lâu rồi?

-Dạ thưa, dạ thưa, dạ, có lẽ ,,,20 ạ.

-Há, vị Thiếu tướng hơi ngạc nhiên, há mồm, nhìn anh lính Pháp.

Phía gần đó, người Trung đội trưởng nghe thấy thế, cảm thấy rụng rời chân tay, mặt tái mét, toát mồ hôi, nháy mắt ra hiệu liên tục cho anh lính Pháp.

Nhưng anh lính Pháp không quan tâm gì hết, anh đang ở tình trạng “vô tri, vô giác”, trống rỗng, chỉ trả lời và nghe một cách tự động, không kịp nhĩ, không kịp suy sét, không để ý đến xung quanh. Xung quanh anh chỉ là một sa mạc không người, chỉ có anh và vị Trung tướng là duy nhất tồn tại. Chỉ có mình anh phải đối phó với tình trạng cô đơn đến rợn người này.

Vị Thiếu tướng trấn tĩnh một chút, rồi ông bình tĩnh hỏi tiếp:

-Anh bao nhiêu tuổi?

-Dạ, thưa, dạ,,,, 6 tháng ạ.

Lúc này thì mặt vị Trung tướng bắt đầu đỏ dự. Má ông giật giật, có vẻ ông cũng không còn tự chủ được nữa.

Ông hỏi tiếp, nhưng không phải như câu hỏi mà anh Trung đội Trưởng dạy hôm qua, và cũng không phải là câu hỏi cuối cùng mà lúc nãy vị Trung tướng hỏi các người lính Anh khác lúc nãy, mà là:

Anh tưởng tôi điên đấy à?

-Dạ, thưa, đúng thế. Chắc chắn là như thế.

Người lính Pháp cảm thấy hài lòng, tươi cười mãn nguyện khi nghĩ rằng mình đã trả lời được câu hỏi cuối cùng hóc búa nhất.

Mời bạn tự tưởng tượng ra tình huống của đơn vị lính Anh đó sau đó nhé.///


Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Time limit exceeded. Please complete the captcha once again.