W.Minh Tuan
Chúng ta đã đánh Mỹ đến mức họ phải chịu xuống thang chiến tranh, phải chịu ký Hiệp định Pari năm 1973, là đã đạt được cái oai danh là “một dân tộc nhỏ mà chiến thắng một đế quốc to, hùng mạnh nhất thế giới”.
Thế là vinh quang lắm rồi.
Thế nhưng Hiệp định Paris đã không được thực hiện, và dẫn đến ngày Giải phóng 30 tháng 4 năm 1975.
Bài viết này chỉ nêu lên một giả định, là nếu Hiệp định Pari năm 1973 được thực hiện, tức là sẽ vẫn duy trì 2 nước Việt Nam: nước Việt Nam Cộng hòa tư bản, tự do ở miền Nam, và nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc, thì tình hình Việt Nam ta ngày nay sẽ như thế nào?
*****************
Hiệp định Pari về hòa bình ở Việt Nam được ký kết tại Pari-Pháp, ngày 27 tháng 1 năm 1973, giữa bốn bên: 1-Việt Nam dân chủ cộng hòa (miền Bắc), 2-Chính phủ Cách mạng lâm thời cộng hòa miền Nam VN (miền Nam, của Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát), 3-Chính phủ Việt Nam cộng hòa (miền Nam, của ông Nguyễn Văn Thiệu), 4-và Chính phủ Mỹ.
Theo nội dung Hiệp định này:
Điều 9: Khoản a: “Quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam là thiêng liêng, bất khả xâm phạm, và phải được tất cả các nước tôn trọng”.
Điều 11: “Ngay sau khi ngừng bắn, hai bên miền Nam sẽ:
-Thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc, xóa bỏ thù hằn, cam mọi hành động trả thù và phân biệt đối xử với những cá nhân hoặc tổ chức đã hợp tác với bên này hoặc bên kia;
– Thực hiện hòa hợp, và hòa giải dân tộc, bảo đảm các quyền tự do dân chủ của nhân dân: tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do tổ chức, tự do hội họp, tự do hoạt động chính trị, tự do đi lại, tự do cư trú, tự do làm ăn sinh sống, quyền tư hữu tài sản, và quyền tự do kinh doanh”.
Điều 15: “Việc thống nhất hai miền Nam-Bắc sẽ được thự hiện từng bước bằng phương pháp hòa bình, trên cơ sở bàn bạc, thỏa thuận giữa miền Bắc và miền Nam VN, không bên nào được cưỡng ép, hoặc thôn tính bên nào,,,”.
Thế nhưng rồi Hiệp định này không được thực hiện, và dẫn đến “ngày giải phóng miền Nam 30 tháng 4 năm 1975”.
Nếu như có một giấc mơ kỳ diệu nào đó, sau một đêm ngủ dậy, tự nhiên ta thấy vẫn có 2 nước Việt Nam, đoàn kết với nhau, thương yêu nhau, cùng nắm tay nhau xây dựng tương lai, thì sẽ như thế nào nhỉ?
Điều thứ nhất, không mất quần đảo Hoàng Sa
Chúng ta có thể thấy ngay được, là nếu Hiệp định Pari được thực hiện, thì người bạn nhớn phương Bắc không thể chiếm được quần đảo Hoàng Sa của chúng ta.
Chúng ta đã biết ngày 19 tháng 1 năm 1974, Hải quân Trung Quốc đã tấn công chiếm quần đảo Hoàng Sa do quân đội Sài Gòn kiểm soát. Người bạn nhớn phương Bắc đã chọn rất đúng thời cơ, là khi đó người Mỹ đã rút đi, và quân đội Sài Gòn đang phải lo chống đỡ lại “quân giải phóng”, và sắp thua. Đây là “cơ hội ngàn năm có một”, không chiếm Hoàng Sa lúc này, thì sau khi VN đã thống nhất và lớn mạnh, thì sẽ không bao giờ chiếm được.
Chúng ta hãy thử hình dung nếu Hiệp định Pari được tôn trọng, hai miền Nam-Bắc không đánh nhau, thì thử hỏi Người bạn nhớn có chiếm được Hoàng Sa hay không?
Câu trả lời rõ ràng và đanh thép là “Không thể”.
Vì quân đội Sài Gòn khi đó rất lớn mạnh. Toàn bộ vũ khí người Mỹ để lại cho quân đội Sài Gòn khi đó nhiều hơn số lượng mà Mỹ giúp Israel khi đó. Khi đó thế giới đánh giá quân đội Sài Gòn mạnh thứ 4 thế giới, chỉ sau Mỹ, Nga, Trung Quốc. Và mặc dù quân đội Mỹ đã rút đi theo Hiệp định Pari, nhưng Hạm đội 7, và không quân Mỹ vẫn hỗ trợ quân đội Sài Gòn.
Và nhất là, nếu hai miền Nam -Bắc tôn trọng Hiệp định Pari, thì sẽ trở thành anh em của nhau,và sẽ bảo vệ nhau. Khi đó, Người bạn nhớn chiếm Hoàng Sa không phải là của Chính quyền Sài Gòn, mà là của cả nước Việt Nam, của cả dân tộc Việt Nam 4000 năm văn hiến, luôn luôn anh hùng chống lại kẻ thù phương Bắc.
Với sức mạnh đoàn kết của 2 miền Nam-Bắc cộng lại, cộng thêm sự hỗ trợ của người Mỹ, thì thử hỏi Người bạn nhớn có thể chiếm được quần đảo Hàng Sa của chúng ta hay không?
Không thể.
Với truyền thống Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung,,,thì làm sao mà Người bạn nhớn cướp được quần đảo Hoàng Sa của chúng ta.
Có thể nói, dân tộc Việt Nam ta, trong suốt chiều dài hơn 4000 năm lịch sử oai hùng, chưa bao giờ bị mất nhiều đất và nhục nhã như thế. Dù nước ta có lúc bị Người bạn nhớn phương Bắc xâm lược, độ hộ, nhưng sau đó dân tộc ta lại anh dũng chiến đấu và giành được độc lập, giành lại được lãnh thổ. Thế mà giờ đây, chúng ta bị mất biển, mất đảo, và hàng năm bị vẫn bị Người bạn nhớn ra lệnh cấm đánh bắt cá ở ngay trên vùng biển của ta, ngư dân luôn bị đánh, cướp, giết,,,.và, Đảng ta vẫn hiền khô, vẫn nêu cao “16 chữ vàng”.
Đừng chỉ đổ lỗi cho Chính phủ Sài Gòn cũ đã để cho bị mất quần đảo Hoàng Sa. Vì hơn một năm sau, họ còn bị mất cả nước về tay Chính quyền cộng sản của ta cơ mà. Nước của họ còn bị mất, huống chi là cái quần đảo xa xôi, nhỏ bé đó.
Mất quần đảo Hoàng Sa là lỗi của cả dân tộc Việt Nam chúng ta, của mỗi một người dân Việt Nam chúng ta, và của các vị lãnh đạo chóp bu thích có sự vinh quang ghi vào sử sách về “ngày giải phóng 30 tháng 4”.
Cả dân tộc Việt Nam chúng ta khi đó, và cả tôi nữa, dù còn nhỏ xíu, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, đã ào xuống đường, hoan hô ngày chiến thắng, hoan hô ngày giải phóng, hoan hô nỗi vinh quang “một dân tộc nhỏ, mà thắng được kẻ thù to như Mỹ”. Nhưng chúng ta đâu có biết rằng ngay sau lưng ta, là nỗi nhục mất biển đảo, nỗi nhục chưa từng có trong 4000 năm lịch sử. Và khi đó, không ai biết, không ai đoán được rằng 2 cuộc chiến tranh biên giới đẫm máu với Polpot và với Trung Quốc kéo dài 10 năm đang rình rập chờ chúng ta.
“Anh hùng chiến thắng đế quốc Mỹ lớn mạnh nhất thế giới”, mà để mất biển đảo về tay Người bạn nhớn?
Không những thế, năm 1988, ta còn bị mất đảo Gạc Ma ở quần đảo Trường Sa. 64 chiến sĩ hải quân nghe theo mệnh lệnh ngu ngốc của người chỉ huy, là hãy nắm tay nhau, đứng thành hàng ngang để bảo vệ đảo, không mang theo vũ khí. Lính của Người Bạn Nhớn đâu có thèm để ý đến cái hành vi anh hùng vô ích đó. Chúng sả súng, và chiến sĩ ta chỉ như bia tập bắn cho chúng, và tất cả đã ngã xuống, anh dũng hi sinh, nhưng vô ích.
Đây là lỗi của người chỉ huy. Đây là lỗi của Bộ chính trị, đã chỉ đạo rằng “phải kiềm chế, không để bị khiêu khích,,,”. Người Bạn nhớn rất thích cái chỉ đạo ngu ngốc và hèn nhát đó.
Ông cha ta cũng đã từng kiềm chế, không để bị kẻ thù phương Bắc khiêu khích, nhưng không bao giờ ngu ngốc và hèn nhát như thế. Thời nhà Lý, năm 1074, tướng Lý Thường Kiệt còn dám chủ động đưa quân đội tấn công vào đất Bắc, phá tan các cơ sở hậu cần ở vùng Ung Châu, để làm chậm lại âm mưu xâm lược của Người bạn nhớn.
Người Mỹ xâm lược Việt Nam, nhưng họ đâu có lấy tấc đất nào của Việt Nam ta. Người bạn nhớn phương Bắc, “môi hở răng lạnh”, “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, nhưng rình đúng lúc người anh em sơ hở, liền xua quân chiếm ngay biển đảo của người anh em.
Kẻ thù nào đáng đối phó hơn?
Chúng ta nên là anh em với người Mỹ, hay với Người bạn nhớn “môi hở răng lạnh”?
Và nỗi nhục mất biển đảo đó còn kéo dài nữa, còn kéo dài cho đến khi nào chúng ta lấy lại được quần đảo Hoảng Sa. Bởi vì nếu không lấy lại được quần đảo Hoàng Sa, thì hàng năm, Người bạn nhớn vẫn còn ra lệnh cấm đánh bắt cá ngang ngược, còn đánh, cướp, giết ngư dân của ta, và còn tiếp tục âm mưu thực hiện “bản đồ lưỡi bò”, âm mưu chiếm nốt quần đảo Trường Sa của chúng ta.
Nếu Người bạn nhớn thực hiện được Bản đồ lưỡi bò, thì Biển Đông của ta chỉ còn là cái ao làng.
Quần đảo Trường Sa của chúng ta chưa yên đâu.
Đừng tự ru ngủ rằng ta đang có quan hệ vô cùng tốt đẹp, “16 chữ vàng” với Người bạn nhớn.
Không sớm thì muộn, Người bạn nhớn sẽ ra tay cướp nốt quần đảo Trường Sa, hoặc ít nhất, vài đảo quan trọng nhất trong quần đảo Trường Sa. Chiến lược tiến ra biển của họ sẽ thất bại, nếu họ không chiếm được quần đảo Trường Sa.
Họ đang phát triển tàu sân bay, tàu ngầm, tên lửa hành trình, tên lửa đạn đạo, máy bay không người lái,,,chẳng phải chỉ để bảo vệ đảo Hải Nam của họ.
Điều thứ hai, không bị chiến tranh biên giới Tây Nam với Polpot.
Ngay sau “ngày giải phóng 30 tháng 4 năm 1975”, thì ngày mồng 4 tháng 5 năm 1975, chỉ sau “Ngày giải phóng” 4 ngày, Polpot đã xua quân Khmer Đỏ đột kích đảo Phú Quốc. Và 6 ngày sau, quân Polpot đã tấn công đảo Thổ Chu, tàn sát toàn bộ hơn 500 dân thường trên đảo. Cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam bắt đầu.
Nếu Hiệp định Pari về hòa bình ở Việt Nam được tôn trọng, Chính phủ Việt Nam cộng hòa không bị đánh đổ, thì quân Polpot ở Campuchia cũng không thể giành được chính quyền ở Campuchia, và không thể gây ra cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam.
Chúng ta đã mất 10 năm chiến tranh với Polpot, đã đổ biết bao xương máu, tiền của, đã ủng hộ Chính phủ ông Hun-xen, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Campuchia bây giờ là của Người bạn nhớn rồi.
Và từ bây giờ cho đến hàng trăm năm sau, và có thể còn lâu dài hơn nữa, chúng ta sẽ phải luôn đối phó với hai gọng kìm của Người bạn nhớn, từ biên giới phía Bắc đánh xuống, và biên giới Tây Nam đánh lên.
Chúng ta không thể ngờ rằng cái ngày 30 tháng 4 đầy vinh quang đó đã vô tình tạo cho Người bạn nhớn một cơ hội ngàn năm có một, để vừa chiếm được quần đảo Hoàng Sa của ta, vừa nắm được Campuchia để tạo thành thế hai gọng kìm để kìm hãm dân tộc Việt Nam ta.
Trong lịch sử hơn 1000 năm độc lập của ta, kể từ sau khi tướng Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng năm 939, giành được được độc lập cho dân tộc ta, cho đến bây giờ, thì đây là lần đầu tiên, Người bạn nhớn tạo được thế hai gọng kìm để kiềm chế dân tộc Việt Nam nhỏ bé của chúng ta.
Đầu tiên, Người bạn nhớn ngấm ngầm ủng họ Polpot, mà Đảng ta chủ quan không biết, vì Đảng ta luôn tin ở Người bạn nhớn “Môi hở răng lạnh”.
Khi quân Khmer đỏ tấn công biên giới Tây Nam của chúng ta giai đoạn 1975, 1976, 1977, 1978, Đảng ta mới ngã ngửa người ra là toàn bộ vũ khí, đạn dược, cho đến quần áo, giày, dép, mũ,,,của quân Khmer đỏ đều “Made in China”.
Polpot là ai? Hắn đã từng là bạn của Đảng ta. Rất nhiều cán bộ chỉ huy của Polpot đã từng học ở Việt Nam, nói tiếng Việt như gió. Thế rồi chính những kẻ đó, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đã chỉ huy quân Khme đỏ bất ngờ tấn công vào các tỉnh biên giới Tây Nam của ta, tàn sát dân ta bằng cuốc, dao, gậy, lưỡi lê, lựu đạn,,,.
Cái giá của “Ngày giải phóng 30 tháng 4” quá đắt.
Cuộc chiến tranh biên giới Tây-Nam kéo dài hơn 10 năm, mãi đến năm 1989 mới thực sự chấm dứt. Chúng ta tuy chiến thắng, nhưng 10 năm chiến tranh đã vắt kiệt của dân ta biết bao xương máu, tiền của. Chúng ta vừa kết thúc 2 cuộc chiến tranh 30 năm – 9 năm với người Pháp, và 21 năm Nam-Bắc đánh lẫn nhau, và đánh nhau với người Mỹ – đáng lẽ dân tộc Việt Nam ta phải được nghỉ ngơi, hưởng hòa bình, thì lại phải lao vào cuộc chiến tranh mới với quân Polpot.
Và đâu phải chỉ có vậy.
Mặc dù cuộc chiến của ta là chính nghĩa, vừa chống kẻ xâm lược Polpot, vừa giúp nhân dân Campuchia đánh đổ được chế độ diệt chủng Khmer Đỏ, nhưng cả thế giới tẩy chay, cô lập Việt Nam, vì thế giới cho là ta xâm lược Campuchia.
Chúng ta bị người Mỹ cấm vận, và cả thế giới tự do cấm vận theo.
Từ năm 1975, đến những năm 1990, cả nước Việt Nam ta rơi vào khủng hoảng kinh tế, chính trị trầm trọng. Cả nước ăn hạt bo bo, xếp hàng, tem phiếu, và lạm phát phi mã. Năm 1986, khi nước ta bắt đầu Đổi mới, lạm phát tới mức trên 700%.
Đó chính là thời kỳ “bán bò tậu ễnh ương”. Ngày hôm trước bán con bò, ngày hôm sau, số tiền bán con bò chỉ đủ mua con ễnh ương, vì lạm phát phi mã hồi đó.
Năm 1989, khi quân đội ta rút hết khỏi Campuchia, thế giới mới dần dần bình thường hóa quan hệ với ta. Và thực sự, quan hệ ngoại giao quốc tế của Việt Nam ta chỉ hoàn toàn bình thường với thế giới sau năm 1995, sau khi Tổng thống Mỹ Bill Clinton quyết định bình thường hóa quan hệ với Việt Nam ta.
Nhưng bây giờ, mặc dù chiến tranh với Campuchia đã kết thúc, và Chính phủ Hunsen có quan hệ tốt với ta, nhưng quan hệ Việt Nam-Campuchia đang tiềm ẩn những bất thường không lường trước được.
Chính phủ của bố con ông Hunsen vẫn là một điều phức tạp với Việt nam ta, và nếu hai bố con ông Hunsen ra đi, thì quan hệ Việt Nam-Campuchia còn phức tạp hơn nữa.
Và Người bạn nhớn phương Bắc đã, đang, và sẽ tiếp tục dùng Campuchia làm cái gọng kìm để chống phá, gây bất ổn, rắc rối cho ta.
Người bạn nhớn đa, đang và sẽ ung dung ngồi, thỉnh thoảng giật dây cho anh lính xung kích phía Nam đó gây chuyện rắc rối với ta.
Tất cả các sự phức tạp đó đều bắt nguồn từ ngày 30 tháng 4 vinh quang đó.
Thứ ba, không có chiến tranh biên giới phía Bắc với Người bạn nhớn.
Từ cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam với quân Polpot, ta bị thêm cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc với Người bạn nhớn “môi hở rang lạnh”.
Chúng ta đã biết ngày 23 tháng 12 năm 1978, quân đội ta tổng phản công quân Polpot trên toàn tuyến biên giới Tây Nam, và truy kích quân Khmer Đỏ vào trong đất Campuchia. Chỉ sau 3 tuần, quân đội ta đã đánh tan toàn bộ quân đội Khmer Đỏ gồm khoảng 15 sư đoàn, giúp nhân dân Campuchia lật đổ được chế độ diệt chủng Polpot.
Chính vì lẽ đó, ngày 17 tháng 2 năm 1979, Trung Quốc xua hơn 600.000 quân tấn công vào toàn bộ 6 tỉnh biên giới phía Bắc của ta, với mục đích làm ta phải rút quân đội từ Campuchia về để đối phó với Trung Quốc, và như vậy có thể cứu được chế độ Polpot.
Tính toán của Trung Quốc đã thất bại, vì ta không rút quân từ Campuchia về, ta chỉ dùng bộ đội địa phương, dân quân du kích, và 1 sư đoàn chính quy chống lại 60 sư đoàn của Trung Quốc. Và chỉ sau hơn 3 tuần, Trung Quốc phải rút quân về.
Dù ta đã chiến thắng quân Trung Quốc vào năm 1979, nhưng cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc cũng còn kéo dài dằng dai suốt 10 năm, và còn bùng nổ dữ dội vào năm 1984, 1985, và kéo dài đến năm 1989, sau khi ta rút hết quân đội khỏi Campuchia.
Như vậy sau ngày giải phóng 30 tháng 4, tưởng rằng dân ta được vui hưởng thái bình sau 30 năm chiến tranh tàn khốc, thì lại phải bị lao vào thêm 2 cuộc chiến tranh đẫm máu nữa, kéo dài 10 năm nữa.
Và đâu chỉ có thế.
Thứ bốn, hàng triệu người bỏ nước ra đi.
Sau ngày 30 tháng 4, hàng triệu người đã bỏ nước ra đi, gây nên cảnh “thuyền nhân”, “nạn kiều” vô cùng đau thương, hàng trăm ngàn người bị chết trên biển khi trên đường tìm tự do.
Và đâu chỉ có thế.
Đất nước đã thống nhất, nhưng lòng người đâu đã thống nhất.
Phe xã hội chủ nghĩa sụp đổ, Liên xô sụp đổ. Học thuyết Mác-Lenin lung lay. Và hai tấm gương vô cùng rõ ràng của 2 nước Đông Đức và nước Bắc Triều Tiên xã hội chủ nghĩa.
Hai nước kinh tế thị trường Tây Đức và Hàn Quốc đều vô cùng giàu mạnh. Nên nước Đông Đức phải nhập vào Tây Đức một cách hòa bình. Còn nước Bắc Triều Tiên đáng thương kia, nhờ có vũ khí hạt nhân nên còn thoi thóp được thêm một thời gian nữa. Nhưng sẽ sụp đổ là điều không thể tránh khỏi.
Cái câu chuyện 2 nước Đức, và 2 nước Triều Tiên nói lên điều gì?
Nói lên rằng cái học thuyết của 3 ông rậm râu Mác, Enghen, Lenin đã sụp đổ rồi. Và ngay nước Đức, quê hương của hai ông rậm râu Mac, Enghen cũng không thèm đếm xỉa đến cái học thuyết điên rồ của 2 công dân của họ.
Và nước Nga, thành trì của Chủ nghĩa xã hội, quê hương của Lenin vĩ đại, cũng đã rũ bỏ cái học thuyết điên rồ ấy của ông Lenin rồi.
Thế thì vì cớ gì, chúng ta ở mãi xa xôi tại xứ Đông Nam châu Á này, chẳng có dây mơ, rễ má gì với 3 ông râu rậm đó, mà tại sao cứ phải mù quáng bám giữ mớ học thuyết điên rồ của 3 ông râu đó?
Cũng có người nói vì “ông Minh Râu” đã đưa cái học thuyết xa lạ đó vào nước Việt Nam ta.
Người Việt Nam ta vốn hay hài hước, nên gọi Cụ Hồ Chí Minh là ông “Minh Râu”, vì Cụ Hồ có chòm râu thưa ở dưới cằm.
Tức là 4 ông râu là mầm tai họa cho thế giới yêu tự do?
Thật ra nói thế cũng chưa công bằng.
Vì cái học thuyết của 3 ông râu Mác, Enghen, Lenin không phải chỉ có hoành hành ở nước ta. Nó đã hoành hành ở Liên Xô cũ, ở Đông Đức, ở Rumani, Hungari, Bungari, Balan, Tiệp Khắc,,,và ở cả Người Bạn Nhớn phương Bắc.
Bởi vậy nếu như Cụ Hồ và biết bao người Việt Nam hiền lành khác, ở giai đoạn đầu có bị ngộ nhận về cái học thuyết Mac-Lênin đó thì cũng không có gì làm lạ.
Thế nhưng cái điều lạ lùng là, bây giờ, thế giới người ta đã sáng mắt ra cả rồi, họ đã từ bỏ cái học thuyết vớ vẩn đó đi rồi, thế mà tại sao Đảng ta vẫn cứ bám giữ cái học thuyết kỳ quái đó?
Người Việt Nam ta vốn nổi tiếng thông minh, nhanh trí, tài giỏi, bản lĩnh, dũng cảm, thế mà tại sao cứ u mê, hèn nhát bám giữ cái học thuyết vớ vẩn đó của 3 ông râu rậm ở xứ phương Tây xa xôi không dây mơ rễ má gì với nước Việt Nam ta mãi thế?
Tại ai?
Cụ Hồ Chí Minh của chúng ta thực ra sử dụng cái học thuyết đó chỉ để làm phương tiện để giành độc lập, và xây dựng đất nước mà thôi.
Mục đích của Cụ Hồ là dân ta được ấm no, hạnh phúc, các cháu thiếu nhi được học hành, nước ta sánh vai được với các cường quốc năm Châu. Mục đích của Cụ Hồ là “dân không hưởng hạnh phúc, tự do, thì độc lập chẳng có nghĩa lý gì”.
Nếu như Cụ Hồ sống đến ngày ký Hiệp định Pari năm 1973, rất có thể Cụ Hồ sẽ cho thực hiện Hiệp định Pari, mà không chủ trương “dùng bạo lực để giải phóng miền Nam”.
Bởi vì Cụ Hồ đã từng chủ trương cho xóa bỏ Đảng cộng sản vào năm 1945, đã từng cho làm Hiến pháp dân chủ năm 1946, không có một chữ nào nói đến chủ nghĩa xã hội, cụ Hồ viết Tuyên ngôn độc lập cũng không có một chữ nào nói đến chủ nghĩa cộng sản, hay chủ nghĩa xã hội, và Cụ Hồ cũng đã dám chấp nhận một nước Việt Nam độc lập nằm trong Khối Liên Hiệp Pháp,,,thì có lẽ Cụ Hồ sẽ có sự lựa chọn thông minh, ích nước, lợi nhà, là cho thực hiện Hiệp định Pari, và thống nhất đất nước bằng biện pháp hòa bình???
Rất có thể như thế.
Nhưng đó chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Thế nhưng, điều thứ năm, nếu không có ngày 30 tháng 4 đó, thì miền Nam sẽ phát triển như nước Hàn Quốc, thậm chí như nước Nhật, hoặc còn hơn thế nữa. Và miền Bắc sẽ như nước Bắc Triều Tiên tội nghiệp ngày nay.
Chúng ta biết rằng năm 1975, dù chiến tranh ác liệt, nhưng mức sống của người miền Nam Việt Nam vẫn cao hơn Hàn Quốc, cao hơn Singapore. Ông Lý Quang Diệu cũng đã từng thừa nhận điều đó, đã từng nói rằng số 1 ở châu Á đáng lẽ ra phải là người Việt nam, chứ không phải là người Nhật.
Ông Lý Quang Diệu đã từng nói ông rất hiểu người Nhật và người Việt, ông hiểu người Nhật có sự cứng nhắc, bảo thủ của họ, và người Việt có sự thông minh nhanh nhẹn, tháo vát, dễ đổi mới, dễ chấp nhận sáng tạo hơn người Nhật.
Thế mà giờ đây thế nào?
Vâng, tất nhiên là đất nước Việt nam ta ngày nay Đổi Mới đã hơn 40 năm, đã có nhiều thành công vượt bậc.
Nhưng hãy nhìn thử xem, đã thực sự hài lòng chưa? Tham nhũng thật là kinh khủng, chưa bao giờ có tới một nửa số Ủy viên Bộ chính trị bị nhúng tràm vì tham nhũng, bị kỷ luật.
Chưa bao giờ đất nước có tới 2 vị Chủ tịch nước bị kỷ luật vì tham nhũng.
Chưa bao giờ đất nước có vị Chủ tịch Quốc hội bị kỷ luật vì tham nhũng.
Chưa bao giờ các tướng tá công an bị bắt, bị xét xử nhiều như bây giờ vì tham nhũng.
Nhưng đó chỉ là “kính thưa các đồng chí chưa bị phát hiện” mà thôi.
Còn bao nhiêu đồng chí chưa bị phát hiện?
Ngày nay, bọn cá mập bất động sản có thể mua được đất công giá rẻ như bèo, để xây nhà bán cho dân giá đắt theo giá thị trường, kiếm tiền, làm giàu, trở thành tỷ phú đo-la sau một đêm. Phải chăng thành quả cách mạng, thành quả của ngày 30 tháng 4 nay rơi vào tay bọn cá mập bất động sản?
Đồng chí Tổng bí thư Đỗ Mười đã từng nói “dột từ nóc dột xuống”, tức là phải sửa từ cái gốc, sửa từ công tác đào tạo, bổ nhiệm cán bộ, sửa từ công tác xây dựng đảng, sửa từ cái ung nhọt gây ra tham nhũng, chứ không phải cứ bắt, xử lý từ cái ngọn.
Và đất nước “phát triển vượt bậc”, mà sao người Việt Nam ta vẫn cứ bỏ nước ra đi như thế? Nào trốn sang Anh, nào trốn sang châu Âu, nào trốn ở lại Nhật,,?
Không, người Việt Nam chúng ta còn ngây thơ lắm. Nếu trách đảng ta là không có tầm nhìn xa trông rộng, không nhìn thấy cái hậu quả khôn lường của việc chỉ “Giải phóng miền Nam”, mà không nhìn thấy cái sự sẽ mất quần đào Hoàng Sa, sẽ bị cấm đánh bắt cá hàng năm ngay trên biển của mình, sẽ bị chiến tranh biên giới phía Nam, sẽ bị chiến tranh biên giới phía Bắc, sẽ bị mối lo lâu dài của anh bạn Campuchia ở phía Nam chọc gậy bánh xe theo mệnh lệnh của anh bạn Lớn phía Bắc,,,.
Nếu chúng ta trách cứ đảng ta như vậy cũng không phải.
Bởi vì người Việt nam chúng ta, cả dân tộc Việt nam chúng ta vốn không có đủ sự khôn ngoan, xảo trá, không đủ sự mưu mô quỉ quyệt như Người bạn Nhớn phương Bắc.
Chúng ta không bao giờ có thể ngờ rằng người bạn nhớn phương Bắc hết sức giúp đỡ chúng ta trong cuộc “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, nhưng ngay lập tức xua quân ra chiếm ngay quần đào Hoàng Sa của chúng ta, xúi bẩy Polpot gây chiến tranh phía Nam, và nay làm bản đồ lưỡi bò, hàng năm ra lệnh cấm đánh bắt cá, và xúi bẩy anh bạn phía Nam gây rối.
Cái sự ngây thơ đó là của cả dân tộc Việt Nam chúng ta, của cả tôi, của cả bạn, của tất cả mọi người con Lạc cháu Hồng chúng ta.
Chúng ta quá tử tế, và quá ngây thơ.
Không, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tung hô vạn tuế ngày Giải phóng 30 tháng 4.
Không.
Nếu không có ngày 30 tháng 4 đó, thì rất có thể tôi, vào một ngày không trăng không sao nào đó, cũng sẽ tìm cách bơi qua sông Bến Hải, để chạy về bờ Nam, theo tiếng gọi của tự do.
Không.
Ngày 30 tháng 4 thật là vĩ đại.///